thất tịch không mưa ngoại truyện 2

Xuyên qua thế giới võ hiệp làm hoàng đế. Nhan Cảnh Bạch được tầng tầng thủ vệ bảo hộ, họ cấp tốc lui về sau. Từng đội cung thủ rốt cuộc cũng chạy lại, đáp cung tại huyền, nhắm ngay giữa không trung mà nhắm. Kiếm quang như mưa, ngàn vạn quang ảnh trút xuống không Nguồn gốc về ngày Thất Tịch ở Trung Quốc Truyện kể về câu chuyện tình yêu của chàng Ngưu Lang là một anh chàng chăn trâu ở hạ giới, là người tốt tính, ăn ở lương thiện và chăm chỉ làm ăn. Trong một lần tình cờ chăn trâu ở bờ sông, Ngưu Lang đã gặp một nàng tiên là Chức Nữ có nhan sắc tuyệt trần là con gái của Thiên Hậu trên trời. 2. Cách nấu chè đậu đỏ với gạo nếp. Thêm một cách nấu chè cực kỳ thơm ngon với nếp dành cho bạn trong ngày lễ Thất Tịch này. Nguyên liệu - Đậu đỏ: 150g - Gạo nếp ngon: 50g - Nước dừa: 300ml - Nước cốt dừa - Đường phèn: 150g (bạn cũng có thể sử dụng đường Ngoại truyện 1: Thế giới dưới hai tấm chăn người trong lòng bỗng biến thành anh rể, cảm giác này thật sự sống không bằng chết. Tiểu Thất tưởng bên ngoài trời mưa, quên đóng cửa sổ nên nửa đêm thức dậy, bỗng phát hiện ta khóc làm ướt góc chăn, muội ấy thở Thất Tịch Không Mưa - Chương 01. Thời Niên Thiếu. Chua chua chát chát, nhưng không kìm được, vẫn muốn nếm thêm lần nữa. Trong quả khế chát xanh xanh nụ cười ngốc nghếch, ngọt ngào của anh, tình đầu thơ ngây, trong sáng của em lặng lẽ nảy mầm. Tôi tên là Thẩm Thiên Tình. materi bahasa jawa kelas 1 sd pdf. Lưu ý chương ngoại truyện này hoàn toàn không liên quan đến fic gốc, đây là một cái kết khác theo hướng HE mà mình tự viết !!________________________Sau khi thăm mộ nàng Lisa trở về trong tâm trạng nhẹ nhàng hơn, cô giống như là trút được hết nhưng nỗi nhung nhớ của mình với nàng vì cô chắc chắn rằng cô sẽ mau chóng đoàn tụ với để lại cho Jennie bức thư ấy để chắc chắc rằng Jennie tưởng cô chết rồi sẽ không khổ tâm tìm cô nữa. Cô dọn về ngôi nhà cũ sống, ngôi nhà chứa đựng bao nhiêu kỉ niệm của một đại gia nhà được vài hôm, Lisa lại thấy nhớ nàng nữa rồi, bức ảnh của nàng cười tươi trên bàn thờ, nàng ấy thật xinh đẹp, Lisa ho vài cái, mới đó mà sức khoẻ yếu đi nhiều rồi, cũng tốt để cô mau chóng rời xa cõi đời này đi, để nàng khỏi chờ cô bên thế giới lạnh lẽo nào một ai biết Lisa ở đâu, miệng thì nói ở nhà thờ cha mẹ nhưng Chanyeol lúc nào cũng phải thắp hương dùm tuần, hai tuầnRồi 1 tháng, 2 thángTrong suốt thời gian này, dù Lisa mắc bệnh nhưng cô kiên quyết không chữa trị, cô là người rõ hơn ai hết, một khi đã mắc rồi thì sớm muộn gì cũng chết. Sự luân phiên của thời gian làm cho cô nhớ nàng nhiều hơn. Chẳng lúc nào mà con người ta muốn chết như bây giờ....Thân hình yếu ớt ngày càng gầy mòn của Lisa đang lướt đi trên phố, cô dừng lại một tiệm hoa ở thành chủ tiệm thấy cô đứng ở đó nảy giờ cũng hơn 20 phút, cô ấy đặt bó hoa xuống và tiếng đến Lisa."Cho hỏi cô cần mua hoa ạ?"Cô nhân viên quan sát Lisa, người này trong quen quá, hình như hay tới đây lắm."À...tôi muốn mua hoa."Lisa ấp úng, vốn dĩ chỉ tình cờ dừng chân lại nhưng đã lỡ ghé qua mà không mua cũng kì."Vậy cô muốn mua hoa gì?""Ngãi tiên.""Ngãi tiên?"- Cô nhân viên đi một lượt rồi thất vọng trả lời, hình như không tìm được loài hoa ấy."Thật xinh lỗi, chỗ chúng tôi không còn hoa ngãi tiên nữa!""Vậy thì thôi, tạm biệt!"Lisa thất vọng ra về."Nhìn cô quen lắm, hình như cô đã tới đây nhiều lần rồi nhỉ? Không sau hôm nay không có hoa thì hôm khác có, cô nhớ ghé lại cửa hàng nhé!"- Cô nhân viên vui vẻ nóiLisa không đáp lời chỉ mỉm cười rồi rời đi, gì chứ, cô e là hôm nay chính là ngày cuối cùng mà cô có thể tới mua hoa đó!Thời tiết dần chuyển sang đông rồi, mùa thu nàng ra đi, thì mùa đông tới lượt cô. Lisa muốn gặp lại nàng tới nổi ra ngoài không thèm mặc áo khoác, gió lạnh cứ tạt vào người cô không thương tiếc, giống như chúng cũng muốn tiễn cô đi âm thầm bước đi, không biết đi đâu, chỉ cần đi, không ở nhà, vì căn nhà ấy chỉ toàn là hình bóng nàng, nó làm cô đau lòng lắm. Không biết cờ hay không, Lisa bước chân đến quán vịt mà lúc trước cô hay dẫn nàng đến, lại là một nơi giàu kỉ Sukae- Chủ quán nhớ như in gương mặt của 2 đứa trẻ hay đến quán bà ăn, cũng lâu rồi Lisa không đưa nàng đến bà cũng nhớ chúng vô cùng. Nhưng Lisa hình như quên ba rồi, Lisa dạo này trí nhớ cũng dần mất đi. Bà Sukae cũng biết chuyện của nàng."Lisa, lâu rồi không gặp con, để dì làm vài món cho con !"Lisa từ tốn, dù cô chỉ nhớ cái quán chứ không nhớ bà nhưng cô chắc bà là người quen rồi. Trong bà cũng rất giống mẹ cô, hai tiếng "Lisa" đã từ rất lâu không ai gọi cô đem hàng tá món làm từ vịt, trong suốt lúc ăn Lisa chẳng nói gì cả mà chỉ ngậm ngùi cắn từng miếng thịt, sau lòng cô đau đớn quá, nàng thích ăn thịt lắm, cô sẽ chở nàng đi ăn thật nhiều món ở kiếp sau...Bà Sukae nhận thấy sức khoẻ của Lisa xuống dốc trầm trọng, bà biết một phần, không toàn phần là vì sự ra đi của cô thều thào đến khó thở"Dì, lấy dùm con ít nước với!"Bà Sukae liền rót ly nước đưa lên miệng cô, trông bà rất lo lắng, con bé này đến uống nước cũng chẳng thể tự làm, nhưng tại sao nó lại một thân một mình đến đây được?"Con sao lại để mình tìu tụy đến vậy? Phải nghĩ đến sức khoẻ chứ, dì biết con rất đau lòng nhưng Chaeng cũng đi rồi..."Nhắc tới tên nàng, tim cô lại yếu đi một nhịp, thần kinh càng trở nên rối loạn. Cô đột nhiên đứng dậy không quên để lại tiền trên bàn rồi chào tạm biệt bà ấy nhìn theo bóng người Lisa không ngừng ủ rủ, bà cảm giác cứ như là lần cuối cùng gặp cô vây, cảm giác xa lạ thất bước chân mệt mõi đi về hướng bắc Seoul, cô đã đi qua nhiều lần, hầu như ngày nào cũng thế, con đường cũng quen thuộc với bước chân của cô, cô nhớ nàng nên chạy đi thăm nàng, trớ trêu thay mùa mưa đã qua rồi nhưng sao trời lại mưa nữa...Đáng ghét...Chaeyoung không thích mưaTại sao lại mưa hoài?Cũng tại vì mưa nên cô không dẫn nàng ra ngoài thả diều, bắt cá nhân ngày sinh nhật được!Cũng tại vì mưa đã làm nàng cô đơn trong thời gian cô đi tại vì mưa đã giữ nguyên vẹn lời hứa của họ vô thời hạn. Chỉ có kiếp sau cô mới có mơ mà thực hiện được lời hứa năm xác ướt mem, run rẫy, đôi chân Lisa vừa tới trước mộ nàng liền khụy xuống, cũng may cô không gục ngã trên đường đến, xem ra cô cũng còn khoẻ lắm chứ. Đoá hoa ngãi tiên đặt trên mộ hồi tuần trước nay đã héo úa vì thời tiết nắng mưa thất thường. "Chị xin lỗi, hôm nay người ta không có hoa...chị sẽ mua cho em sau..."Ngón tay gầy gò của cô lướt trên phần mộ, dưới mưa ai ai cũng tranh thủ về nhà thật sớm để ăn bữa cơm gia đình thật ấm cúng. Chỉ có cô điên khùng mới chịu lạnh ngoài này, nhưng...nhưng nàng cũng lạnh mà, có lạnh thì chúng ta cùng lạnh. Nếu nàng trên trời có nhìn thấy, chắc nàng sẽ mắng cô ngu ngốc dầm mưa mất, nhưng không phải có một lần nàng cũng dầm mưa 5, 6 tiếng để chờ cô về đó sao. Nên nàng không thể trách cô cơn mưa trởi lại sáng, nhưng không trời như thế này làm sao sáng nổi?Ngồi dầm mưa quá lâu, Lisa cũng cảm giác được toàn thân tê cứng, mắt lờ đờ một màng sương Không còn thấy rõ nữa. Thời khắc này đã tới, thời khắc mà nàng từng phải trải qua, cô cảm nhận được ranh giới giữa cô và nàng đang rất gần, họ sắp nắm lấy được đôi tay của nhau rồi. Lisa mỉm cười thật tươi, thiên đương đang ở ngay trước mặt, mà thiên thần đưa cô đi lại là nàng, nàng vẫn như thế, vẫn dịu dàng như thế...RẦM!!!Thời khắc sinh tử chỉ cách nhau một tiếng sét, sau tiếng sét đó, nhân gian đã thiếu đi sự sống của một người... Ngôn Tình Mình là đứa không thích đọc truyện có kết SE lắm, nên ít khi đọc mấy bộ buồn buồn. Chỉ có một lần nghe nhỏ bạn ngày nào cũng rỉ tai đọc “Thất tịch không mưa” đi, thế là phá lệ đọc thử. Ơ… đọc xong mà vẫn ám ảnh đến giờ đấy. Tóm tắt ngắn gọn “Thất tịch không mưa” là câu chuyện tình cảm chẳng có cái kết tốt đẹp giữa hai anh em là Hàn Vũ và Thiên Tình. Từ nhỏ Thiên Tình luôn được anh trai chăm sóc, yêu thương đến khi lớn lên thành thiếu nữ thì Thiên Tình đem lòng thầm thương anh trai của mình. Với Hàn Vũ, cô em gái Thiên Tình như món bảo bối không thể tách rời. Anh chăm sóc, yêu thương em gái bằng một tình yêu thuần khiết nhất trên thế gian. Cho đến một ngày, Hàn Vũ cũng biết được sự thật, họ không phải anh em ruột. Lúc đó, anh cũng nhận ra, tình cảm của mình dành cho Thiên Tình đã không còn là tình anh em đơn thuần. Sinh nhật năm 15 tuổi của Thiên Tình, khi Hàn Vũ quyết định đến với cô như một người yêu, bố anh đã xuất hiện, dành cho anh một cái tát trời giáng cùng sự thật họ là anh em cùng cha khác mẹ. Hàn Vũ đã quyết định ra đi nhưng càng rời xa Thiên Tình, anh lại càng nhớ đến cô. Hàn Vũ chọn yêu một người con gái khác để thấy được hình bóng Thiên Tình trong đó, nhưng vẫn không thể khiến trái tim thôi nhớ nhung cô. Thế là Hàn Vũ càng trốn chạy thì Thiên Tình càng ngoan cố đuổi theo, cô không biết được sự thật cô chỉ biết là Hàn Vũ chính là tín ngưỡng cả đời của cô và nếu như không có anh, thế giới của cô chẳng còn gì cả. Thế là cô nghe theo con tim, chạy đi tìm kiếm ánh sáng cuộc đời mình mang tên “Hàn Vũ”. Còn Hàn Vũ thì anh vẫn day dứt giữa tình “thân” và tình “yêu”. Khi anh muốn buông bỏ tất cả để có thể yêu Tiểu Tình như một người yêu thì lý trí lại nhắc anh họ chính là anh em. Đọc vô truyện sẽ có nhiều người ghét nhân vật Hàn Vũ vì yếu hèn, nhút nhát nhưng riêng mình lại thấy thương cảm cho Hàn Vũ. Bởi vì tình cảm mà Hàn Vũ dành cho Thiên Tình ắt hẳn phải rất lớn, lớn đến nỗi khiến anh trở nên tỉnh táo quá mức và nhận ra rằng nếu như anh bỏ tất cả để đến với cô thì cũng chính tay anh hủy hoại cuộc đời Thiên Tình, tự tay dập tắt nụ cười như ánh mặt trời – nụ cười mà anh luôn gìn giữ, trân trọng và lúc nào cũng muốn nó nở rộ trên môi Thiên Tình. Anh sợ nếu họ đến với nhau rồi thì xã hội sẽ dè bỉu, đem Thiên Tình của anh ra cấu xé, bàn tán… Liệu Tiểu Tình bé nhỏ của anh có chịu nổi những áp lực đó không? Anh luôn muốn Tiểu Tình của anh mãi vui vẻ, mãi luôn trong sáng thuần khiết như thuở ban đầu… Vì những lý do đó, Hàn Vũ chấp nhận chôn chặt tình cảm này sâu trong lòng và quyết định bước ra khỏi cuộc đời Thiên Tình, anh chỉ hy vọng cô có thể tìm được người yêu thương cô và không còn vấn vương anh nữa. Đau khổ, nhơ nhớp, dè bỉu của người đời để mình anh chịu là được… Tuy đối với tác phẩm là cái kết SE nhưng với riêng mình mà nói thì mình thấy đây lại là một cái kết HE cho cả hai. Vì đoạn tình cảm này ngay từ khi bắt đầu đã là sai, đã được định sẽ chẳng có một cái kết “viên mãn” nào cho họ cả. Cho nên sự ra đi của Thiên Tình ở cuối truyện chính là cái kết đẹp nhất cho họ. Thiên Tình chết, ôm theo những hồi ức đẹp nhất của họ mà đi, sẽ không còn đau khổ nữa… Giọt nước mắt của Hàn Vũ trong đám cưới của anh, Thiên Tình đã nói “Không thể cùng nhau nơi thế tục, vậy họ sẽ cùng nhau trong tâm hồn” . Câu nói đó khiến mình day dứt cùng các nhân vật. Lúc đọc xong cuốn này, mình bị ám ảnh gần cả tuần. Sáng ngủ dậy lòng trống trải, trong đầu toàn những lời nói của họ. Có lần tệ nhất tự dưng ngồi nhớ lại và bật khóc, cứ nghĩ “Tại sao những người yêu nhau lại không đến được với nhau?”. Phải chăng đây là một trò đùa của ông trời?! Nếu như không có lần nghe lén đó, có phải tình cảm của họ sẽ chỉ đơn thuần là tình thân, nếu như Hàn Vũ mãi mãi không biết họ là anh em cùng cha khác mẹ thì cam tâm tình nguyện cả đời yêu thương Tiểu Tình không?! Bao trùm cả cuốn truyện đã một màu u ám, đau buồn, càng về những trang sau câu chuyện càng trở nên nặng nề, các mắc xích cứ liên tục đan xen mà không cách nào tháo gỡ được. Truyện này chống chỉ định không dành cho các bạn yếu tim hoặc tâm hồn mỏng manh, vì nếu đọc các bạn theo đến nửa truyện là đã thấy muốn khóc lắm rồi… Theo mình thấy, “Thất tịch không mưa” là tác phẩm mà ai đọc xong cũng phải rơi nước mắt – ít nhất là một lần. “Nếu như em còn có thể sống thêm một ngày, em muốn dũng cảm nói cho anh biết – Em yêu anh. Dành tặng anh sự đẹp mắt của 24 tiếng đồng hồ cuối cùng vẻn vẹn em có. Mong đợi kiếp sau, hoá thành con ve mùa thu, hát cho anh khúc ca du dương mùa hạ”. Đây chính là trích dẫn mình thấy tâm đắc nhất của Thất tịch không mưa. Truyện rất hay, rất cảm động về một câu chuyện tình yêu đẹp đẽ. Để mình review truyện Thất tịch không mưa này cho bạn có thêm một vài thông tin tham khảo để quyết định có nhảy hố hay không nhé!1. Giới thiệu truyện Thất tịch không mưaTóm lược cốt truyện 2. Tuổi thơ êm đềm của anh và em3. Thời niên thiếu đau buồnDiễn biến 4. Thanh xuân qua đi không mưa mà vẫn ướt5. Tổng kếtTên truyện Thất tịch không mưaTác giả Lâu Vũ TìnhThể loại Ngôn tình, SETình trạng 319 trang, hoànTóm lược cốt truyện Thất tịch không mưa là câu chuyện tình buồn giữa hai anh em Hàn Vũ và Thiên Tình. Từ nhỏ họ đã trải qua bên nhau, cùng nhau che chở cho nhau dù không ai tin họ thì họ chính là người tin nhau. Đến một ngày Hàn Vũ biết họ không phải anh em ruột thì tình cảm của họ đã chuyển từ tình thân sang tình yêu. Vào sinh nhật 18 tuổi của Thiên Tình anh muốn gây bất ngờ và tỏ tình với cô thì lại bị bố cho một cái tát trời giáng vì họ là anh em cùng cha khác mẹ mà đau lòng, Hàn Vũ bỏ đi, anh kết hôn với người con gái khác để quên đi hình bóng của Thiên Tình nhưng không thể nào quên được. Còn Thiên Tình, cô không hề biết nguyên nhân vì sao anh ra đi. Nên quyết tâm đi theo con tim đi tìm người mình yêu, đến khi biết sự thật thì cô đau khổ, sống buông thả. Cuối cùng bị phát hiện bệnh nan y, dù được Hàn Vũ đưa đi chữa trị nhưng cũng không qua khỏi. Thiên Tình đã chết trong vòng tay của Hàn Tuổi thơ êm đềm của anh và emTừ nhỏ, Thiên Tình đã luôn sống trong sự bao bọc của anh trai. Cô luôn bám lấy người anh trai tài giỏi hào hoa của mình như hình với bóng. Còn với Hàn Vũ, anh coi cô là bảo bối không thể tách rời. Một người anh trai yêu thương em vô điều kiện như vậy thì có gì mà phải buồn đúng không. Đối với Hàn Vũ, mặc dù em có quậy phá như thế nào, cho dù có bị vu oan thì với anh cô vẫn là người em bé bỏng, anh tin tưởng cô tuyệt Tình là một cô bé hiểu chuyện, ngoan ngoãn. Cô theo chân anh chơi hết trò chơi này đến trò chơi khác. Cuộn tròn trong lòng anh ngủ ngon lành khi anh đọc sách. Review truyện Thất tịch không mưa có lẽ cứ êm đềm như vậy thì tốt biết bao. Qua bí mật của bố mẹ thì họ biết rằng họ không phải anh em ruột. Tuy nhiên như vậy có gì thay đổi đâu, tình cảm của họ càng sâu đậm hơn, một thứ tình cảm khác đã đang nảy mầm trong lòng Thời niên thiếu đau buồnCả tuổi thơ của họ là êm đềm như dòng sông tĩnh lặng tuy nhiên thời thiếu nữ, thiếu niên thì lại nổi sóng gió. Sinh nhật 15 tuổi, Thiên Tình chờ sự đặc biệt từ anh thì lại cô đơn một mình trong căn phòng tĩnh lặng. Anh đã rời đi không một lời từ biệt. Cô không hề biết nguyên nhân là nhật 18 tuổi, Thiên Tình đã trưởng thành, cô vẫn luôn nhớ về Hàn Vũ năm nào. Bất chấp lời răn đe của mẹ, trong cơn mưa xối xả cô quyết định lên Đài Bắc tìm anh, dầm mưa 5 tiếng đồng hồ đổi lại chỉ là ánh mắt vô tình đến lạnh lùng của anh. Cô quệt hàng nước mắt lên tàu trở về nhà, mang theo hình bóng của anh khắc sâu trong trái tim bị thương biến Năm 21 tuổi, mẹ mất. Hàn Vũ trở về chịu tang. Nhìn thấy cô em gái bé nhỏ cuộn tròn trong căn phòng nhỏ bé, lạnh lẽo thì lòng anh nổi sóng. Anh cũng bất chấp toàn bộ đưa cô lên Đài Bắc sinh sống, ngày ngày chăm sóc anh như anh trai với em gái. Suốt 3 năm ở bên nhau, dù Thiên Tình có bày tỏ thế nào thì vẫn là sự cự tuyệt từ anh. Cô đau đớn, cô không thể chấp nhận thứ tình cảm anh em này như vậy được. Nhưng sự thật vẫn là sự thật. Năm 23 tuổi, Thiên Tình lần đầu biết lý do tại sao năm ấy anh ra đi, vì sao anh không đáp lại tình cảm của cô suốt bao năm truyện Thất tịch không mưa tưởng rằng sẽ nhận một cơn mưa khóc lóc của Thiên Tình nhưng không. Cô bình tĩnh đến lạ lùng, cô đón nhận người chị dâu Tâm Bình của mình. Cô hờ hững với những gì mà Hàn Vũ thể hiện với Tâm Bình trước mặt cô vì lúc này Thiên Tình đã buông thả tất cả rồi. Cô qua lại với đàn ông, cô tự nguyện dâng hiến tấm thân mình trước mặt Hàn Vũ tuy nhiên vẫn bị anh khước từ. Anh đã tự tay hủy hoại thứ tình yêu mà bao nhiêu năm cô theo Thanh xuân qua đi không mưa mà vẫn ướtThiên Tình đã buông tay. Còn Hàn Vũ, anh cũng đau hạnh phúc gì. Đêm tân hôn thay vì ở bên người vợ của mình thì anh thầm lặng leo lên cây ngồi cùng cô ngắm màn đêm lặng thầm. Ngày hôm sau anh sẽ tiếp tục là anh trai của lòng Hàn Vũ là những cơn bão bị kìm nén chứ không phải cơn sóng bình thường. Chính là là người yêu cô mạnh mẽ tuy nhiên chính anh là người phải vứt bỏ tất cả chỉ vì tình thân. Anh không thể chịu đựng được khi thấy cô sẽ bị dè bỉu, khinh ghét nếu anh cố chấp đến bên cô. Anh chưa bao giờ bỏ rơi cô, kể cái đêm mưa tầm tã, anh đã ra ga tàu để tiễn đưa cô tuy nhiên bị tai nạn, vết thương nặng trên đùi như nhắc nhở anh tình cảm của họ luôn luôn chỉ làm thương tổn cả hai mà Tình 26 tuổi, bị chẩn đoán mắc bệnh đa xương cứng, có thể gây mù, tàn phế, hoặc thậm chí là… chết. Hàn Vũ tức tốc từ Anh trở về, đưa cô đi Thụy Sĩ chữa chạy hai người sống với nhau những ngày tháng vui vẻ. Tuy nhiên bệnh tình của tình thêm nặng, họ trở về nước, trở về ngôi nhà thân thương cất giữ tuổi thơ êm đềm của họ. Tại đây, Thiên Tình lại cuộn tròn trong lòng anh, trút hơi thở cuối Tổng kếtBao trùm cốt truyện tiểu thuyết này là một màu tình yêu buồn u ám, đau buồn, càng về sau tâm trạng ấy ảm đạm nặng nề hơn. Các mắt xích liên tục đan xen vào nhau càng tháo gỡ càng thắt chặt, như thắt chặt con tim của chính bạn đọc vậy. Lối hành văn của tác giả nhẹ nhàng nhưng đầy da diết, mang đậm thứ tình cảm khó nói thành truyện Thất tịch không mưa mong rằng sẽ không khiến bạn bị ám ảnh bởi câu chuyện như vậy. Đối với nhiều người đó là kết thúc SE tuy nhiên nói HE thì cũng không sai. Cái chết của Thiên Tình chính là sự giải thoát cho cả hai. “Tình, đợi anh” ở dưới cửu thêm Đại Chúa Tể – Nơi Anh Tài Hội TụHảo Hảo – Tổng hợp, chỉnh sửaNguồn tham khảo trangdangtin,chontoi Tôi tên là Thẩm Hàn đời tôi thực ra cũng chẳng có gì cao trào, kịch tính, tất cả đều xoay quanh một trọng tâm duy nhất là cô gái có tên Thẩm Thiên gọi là “cuộc đời tôi” thật ra cũng chẳng dài, tính tới bây giờ mới được mười bảy năm, hai trăm bốn mươi ngày, chín giờ, ba mươi lăm phút, chín giây mà nhỏ tới lớn, nhận xét của giáo viên về tôi nói chung đều quanh đi quẩn lại mấy từ như phẩm hạnh tốt, biểu hiện xuất sắc, ham học, có chí tiến thủ. Kỳ thực, đó cũng chỉ là vì hoàn cảnh gia đình, muốn lĩnh học bổng ấy như tất cả mọi người, tôi có một người cha và một người mẹ luôn tôn trọng lẫn nhau, còn có một cô em gái vô cùng đáng yêu, hoạt bát nhưng lại không thích được khen là đáng yêu, vì đó là biểu hiện của sự non nớt, chưa trưởng thành, cũng không thích được khen là hoạt bát vì bệnh nghi ngờ của nó rất nặng, cho rằng như thế là có ý mắng nó nghịch con trai đầu tiên thổ lộ tình cảm với nó đã hy sinh oanh hỏi cậu ta thích con bé ở điểm gì?Ai dè cậu ta trả lời “Vì cậu rất đáng yêu, hoạt bát.”Không khó để tưởng tượng anh chàng này sẽ chết thảm thế nào, nhỉ?Tình thấy cậu con trai đó thật đáng ghét, dám dùng cách này để chế giễu tôi lại cảm thấy con bé bị mắc chứng sợ mơ mộng hão đầu tiên cô em gái được tỏ tình, kết quả là đối phương bị đánh bẹp đầu, xin hỏi tôi nên có phản ứng gì?Rất xin lỗi, tối hôm đó tôi cười đến sái quai hàm, không rảnh để phát biểu cảm nhà chúng tôi không giống những đứa trẻ khác, nó là một loài hoa lạ, từ nhỏ đã sôi… sôi nổi! Từ này không phạm vào điều cấm kỵ của nó nhỉ? Một đứa trẻ khỏe khoắn, hiếu động, chẳng có lấy một khắc ngồi yên, vừa biết bò đã chui khắp phòng, sau khi biết đi, đừng hòng con bé ngồi một chỗ, loáng một cái lại phải đi tìm nó khắp bé rất thích chơi trò trốn tìm, chui bên đông, trốn bên tây; bắt người khác đi kiếm, nhưng rất lạ, cho dù nó trốn ở đâu tôi vẫn mò ra được, người đầu tiên tìm thấy nó luôn là khác thường nhất là, có một năm thu hoạch ruộng, cha mẹ không yên tâm để hai đứa trẻ ở nhà, liền đem chúng tôi theo, lúc đó Tình đã biết bò, đang học đi, cà ngày bò đi bò lại, hãnh diện thể hiện thành quả, không biết loay hoay thế nào lại bò lên đống rạ đầy, cuối cùng không xuống được. Chẳng ai biết rốt cuộc làm thế nào mà con bé bò lên được trên đó, người lớn cũng không biết phải cứu kiểu gì. Nghe nói, nếu mà ngã từ độ cao đó xuống thì đủ khiến đứa trẻ chưa đầy một tuổi không biết trời cao đất dày ấy phải bỏ thơ của con bé chỉ toàn là mạo hiểm và kích Tình là do một tay tôi chăm bẵm, có thể nói, tôi là người thân thiết nhất của nó, không ai có thể hiểu con bé hơn tôi, khi nó bi bô tập nói, từ đầu tiên biết gọi không phải cha, cũng không phải mẹ, mà là đầu tiên con bé nhớ là Thẩm Hàn mệt, bị thương, té ngã, chịu oan ức… nó chỉ biết đến tìm anh nhớ có một năm, nó đi lạc, cả nhà lo lắng phát điên, ra sức tìm kiếm, cuối cùng nhận được điện thoại của sở cảnh sát, liền vội vàng tới nơi, con bé ăn no uống đủ, vừa nhìn thấy tôi liền lao ngay vào vòng tay, cười ngô nghê rồi ngủ thiếp viên cảnh sát kể cho cha mẹ tôi “Cô bé này nói chưa sõi, hỏi cái gì cũng không biết, nhà có những ai, chỉ trả lời “anh”, hỏi cha mẹ tên gì nó cũng không nói được, bản thân tên gì càng không biết, kỳ lạ là tên anh trai thì lại nhớ rất rõ, cũng may nó nhớ, nếu không chúng tôi thực sự không biết làm thế nào. Cô bé ăn uống xong liền khóc toáng lên đòi tìm anh, khiến mọi người chúng tôi được một phen rối loạn.”Sau một phen hú hồn, con bé ngủ ngoan, say giấc nồng trong vòng tay tôi, hoàn toàn không để ý tới những người lớn vì nó mà nhốn nháo, cứ như chỉ cần có tôi ở bên, trời long đất lở cũng chẳng làm nó hốt bé là bảo bối của tôi. Tôi luôn cho rằng mình có thể bảo vệ, yêu thương nó như thế, cho đến khi giao nó vào tay người đàn ông khác để anh ta tiếp tục nhiệm vụ bảo vệ, yêu thương con tới năm bảy tuổi, vô tình nghe thấy cha mẹ nói chuyện, giữa tôi và con bé đã có sự thay đổi, em gái không còn chỉ là em gái…Con bé non dại, không hiểu hoàn cảnh đáng thương của mình, nhưng tôi lại đau lỏng thay nó, thương đứa bé không có gì tự nhủ với mình, sẽ đối tốt với con bé gấp bội, sẽ bù đắp toàn bộ những thiếu sót của ông rất vui vẻ, còn vui vẻ hơn tôi tưởng. Tính cách lạc quan, cởi mở khiến con bé lúc nào cũng nở nụ cười rạng rỡ, vô lo. Chưa từng thấy nó vì cái gì mà đau lòng tới mức không thể vượt gây họa bị phạt, dù tất cả mọi người đều không hiểu nó, chỉ cần tôi hiểu là cần tôi hiểu, con bé liền Tình học lớp năm, cô giáo chủ nhiệm tố hết tội trạng của nó trong sổ liên lạc, mẹ có vẻ rất tức giận, nhưng tôi biết Tình không nghịch ngợm như họ nghĩ, nó không phải đứa bé trẻ vô cớ gây chuyện, nhất định có nguyên nhân gì lặng lẽ chuẩn bị sẵn bữa tối cho con bé, hỏi nó vì sao lại lấy gương để soi dưới váy cô chủ trả lời “Em ghét cô ấy!”“Được, Tình ghét, anh cũng ghét. Nhưng có thể nói cho anh biết vì sao không?”“Cô ấy vu oan cho em!” Tình nhệch miệng, nước mắt dâng oan? Tôi nhíu mày “Cô ấy vu oan cho em cái gì?”“Cả lớp đều ghét cô ấy, có người bỏ con gián vào cốc trà của cô ấy, tìm không ra thủ phạm, cô ấy liền đổ lên đầu em. Chẳng lẽ vì em thường hay gây chuyện mà việc xấu nào cũng nhất định là do em làm ư? Sao có thể như vậy chứ?”Giọng nói lộ rõ sự tủi thân, non nớt, con bé không thể hiểu, cũng không thể chấp nhận sự đối xử thiên vị.“Tình, em dậy đi!” Tôi sẽ không để em gái phải chịu phạt oan ức. “Ăn cơm xong còn đi tắm rồi ngủ, ngày mai anh đưa em đến trường.”“Nhưng mẹ…”“Anh sẽ nói với mẹ giúp em. Nhưng em làm thế cũng không đúng, biết không Tình? Cho dù em ghét cô giáo cỡ nào, cũng không thể làm như vậy, hiểu không?”Con bé gật đầu “Anh có cảm thấy em là đứa trẻ hư không?”“Đương nhiên không phải!” Con bé là do tôi trông nom từ nhỏ, sao tôi không hiểu nó chứ? Nó chưa bao giờ hư, chỉ là sự hoạt bát gây cho nó nhiều khó khăn, mạo hiểm hơn người khác, tính tình lại ngay thẳng, yêu ghét rõ ràng, không giả chưa bao giờ cho rằng như thế có gì không tốt, thậm chí còn hy vọng con bé mãi mãi giữ được sự ngây thơ như vậy. “Anh trai là tốt nhất, người khác không hiểu cũng chẳng sao, chỉ cần anh hiểu là được rồi.” Con bé hay nói câu này đó khiến tôi hiểu rằng, nó coi tôi quan trọng hơn cả cha mẹ, hơn tất cả mọi người thậm chí là chính bản thân nó. Nó có thể bình tĩnh tiếp nhận việc mình là trẻ mồ côi bởi vì nó còn có lòng nó có thể không có cha, không có mẹ, không làm con gái nhà họ Thẩm, nhưng không không thể không có này đã vượt quá mối quan hệ anh trai, em gái thông thường. Đó không chỉ là tình cảm anh em đơn thuần nữa, mà còn có thêm nhiều ràng buộc, nhiều sự lưu luyến không nỡ nhìn thấu điểm này, con bé đã là sự ràng buộc và trách nhiệm không thể từ bỏ cả đời này của tôi, vì ngày hôm đó, tôi đã ngoắc tay với con bé, hữa sẽ mãi mãi bên nhau. Từ nhỏ cô đã thầm yêu anh, như số kiếp không thể thay đổi Tình yêu trong sáng ấy, như lần đầu được nếm mùi vị của quả khế mới chín. Sau đó cô và anh xa nhau, gặp lại đều cách nhau ba năm. Tình yêu, giống như lần đầu được nếm thử quả khế mới chín. Chua chua, chát chát, nhưng không kìm được, vẫn muốn nếm thêm lần nữa. Trong quả khế chát xanh xanh, nụ cười ngốc nghếch, ngọt ngào của anh, tình đầu thơ ngây, trong sáng của em lặng lẽ nảy mầm.

thất tịch không mưa ngoại truyện 2